Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Sở Ninh Dực của Viên Giai Di siết chặt hơn. Trong đầu cô ta đang âm thầm đánh cược với chút cảm giác áy náy cuối cùng của Sở Ninh Dực đối với cô ta, thế nên anh nhất định sẽ không bỏ mặc cô ta đâu.
"Thủy An Lạc, chuyện này là sao?" Sở Ninh Dực cau mày hỏi, chẳng phải đã bảo là đừng có tự mình ra tay rồi còn gì?
Thủy An Lạc nhìn khóe môi Viên Giai Di dần cong lên thành một nụ cười đầy tự tin. Cô cũng nhếch mép cười, nụ cười mang theo ý vị châm chọc.
Viên Giai Di thấy Sở Ninh Dực nói vậy, thầm đắc ý trong lòng, cuối cùng anh vẫn sẽ giúp đỡ cô ta mà thôi.
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, còn tỏ ra tội nghiệp tủi thân hơn cả cô ta: "Cô Viên, thằng nhóc còn nhỏ cầm không chắc bình sữa để nó rơi vào chân cô, đó là do chúng tôi không đúng. Nhưng cô cũng đâu thể nói như vậy. Sao tôi có thể vu oan cho cô được chứ?"
So xem ai đáng thương hơn chứ gì?