Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, Sở tổng này, không lúc nào anh quên cái việc đả kích cô hay sao vậy?
Anh yêu cô đến nhường nào đây chứ?
Thấy Ngụy Viên Viên chạy mất dép, Thủy An Lạc từ từ đứng dậy nhặt cái túi cô ta vừa vứt xuống đất lên. Cô lấy mấy bộ đồ bên trong ra xem nhãn hiệu rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: "Ngụy gia giàu lắm hả?"
"Giàu?" Sở Ninh Dực nhíu mày, như đang hỏi cô xem cô định nghĩa thế nào là giàu.
"Tất nhiên xin Sở tổng đừng tự lôi mình ra so sánh!" Thủy An Lạc cười tít mắt nói, lấy anh ra mà so sánh thì chắc cả cái thành phố A này đều là người nghèo hết.
Sở Ninh Dực gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Cũng bình thường thôi, giàu xổi ấy mà."
"Em nhớ là ba cô ta đối xử với cô ta cũng không được tốt lắm!" Thủy An Lạc nói rồi liền lấy bộ đồ có giá hơn một nghìn vạn ra cho Sở Ninh Dực xem.