Thủy An Lạc hơi cúi đầu, bàn tay đang nắm ly nước hơi run lên.
"Anh quen em sớm hơn anh ta!" Mặc Lộ Túc chậm rãi nói.
"Nhưng mà chuyện tình cảm đâu phân biệt trước sau!" Thủy An Lạc mở miệng đáp lại.
"Anh đối xử với em tốt hơn anh ta!" Mặc Lộ Túc lại nói.
"Nhưng em không biết tốt xấu!" Thủy An Lạc khổ sở trả lời.
Nếu như thật sự phân thời gian, vậy có lẽ ngay từ hồi học năm nhất cô đã yêu người đàn anh gặp cô lần đầu tiên trong canteen này rồi. Nếu tình yêu có thể phân tốt xấu, vậy chắc giữa cô và Sở Ninh Dực đã không có cuộc hôn nhân kia.
Toàn bộ sức lực của Mặc Lộ Túc dường như đã bị hai câu trả lời này đập vỡ nát, bàn tay đặt để trên bàn siết lại thật chặt, cuối cùng đứng thẳng dậy.
"Nhưng mà Lạc Lạc, thích em là chuyện của anh, còn đồng ý hay từ chối mới là quyền của em!" Mặc Lộ Túc trầm giọng lên tiếng.
"Đàn anh..." Thủy An Lạc đứng dậy, cau mày.
"Bộp..."