Bước chân của Sở Ninh Dực hơi chững lại, trong mắt anh xẹt qua một tia cảm xúc khó hiểu, nhưng ngay sau đó vẫn kéo cửa xe ra rồi ném người vào trong.
"Ái..." Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị ai kia lao vào đè dưới thân.
Cạch...
Đây là tiếng khóa cửa xe.
"Không sao, anh sẽ dạy em trở thành người lớn!" Sở Ninh Dực thấp giọng thì thầm bên tai cô một cách mờ ám.
Thủy An Lạc khẽ rên một tiếng, suýt nữa thì bị giọng nói gợi cảm chết người mang hàm nghĩa đặc biệt của Sở Ninh Dực làm cho kích thích đến bất tỉnh.
Nhưng Sở Ninh Dực đâu cho cô quá nhiều thời gian để bất tỉnh, anh lập tức nhào thẳng tới, đẩy ngã, ăn... ăn rồi lại đẩy ngã!
Động tác này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Ngay lúc Thủy An Lạc cảm thấy mình sắp ngỏm đến nơi thì di động của Sở Ninh Dực bỗng vang lên.
Anh cau mày nhưng không có ý định nghe điện, chỉ muốn tiếp tục tìm kiếm sự thoải mái, ngọt ngào thuộc về riêng mình trên cơ thể của cô.