Vừa hay, anh cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì.
Thủy An Lạc nghe được câu này thì phì cười một tiếng, nhưng mà cười xong cô lại khóc.
Một người đàn ông như thế này làm sao mà cô có thể không yêu được đây?
Tình yêu tuyệt vời nhất không gì bằng: Em tàn nhẫn, anh cay độc; em là kẻ xấu xa, còn anh cũng vừa hay chẳng phải người tốt đẹp gì.
Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên lưng, trấn an tâm trạng gần như suy sụp của cô.
Thủy An Lạc ngẩng lên, hai tay vẫn quàng lấy cổ của Sở Ninh Dực khàn khàn nói: "Tại sao anh không nói yêu em?"
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, sau đó anh cúi đầu áp đôi môi của mình lên môi cô, dùng hành động thực tế trả lời cho câu hỏi này.
Cánh chim hải âu chao nghiêng rạch ra một mảng chân trời từ đằng xa, cũng như thể rạch tan đám mây đen vẫn luôn bao trùm lấy hai người họ.
Từ nay về sau, nếu em giết người thì đã có anh chống đỡ, em phóng hỏa anh sẽ thêm dầu giúp em.
Khóc xong, tâm trạng của Thủy An Lạc khá hơn nhiều.