Đèn xanh một lần nữa vụt sáng, Sở Ninh Dực phóng xe đi.
Tiếng gió thổi xen qua cửa kính, Thủy An Lạc cúi đầu đan chặt ngón tay vào nhau, gò má hơi cúi xuống không còn chút huyết sắc nào.
Anh nói, Thủy An Lạc, em nợ anh một lời giải thích.
Thủy An Lạc biết, cho dù cô có làm gì cũng không thể giấu nổi anh, nhưng cô không ngờ lại nhanh chóng bị anh phát hiện ra như vậy.
Bầu không khí trong xe vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức khiến Thủy An Lạc gần như hít thở không thông.
Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn gương mặt cương nghị của anh, mấy lần định hé miệng nhưng không tài nào phát ra được âm thanh.
Sở Ninh Dực lái xe thẳng đến ngoại thành chứ không trở về nhà.
Thủy An Lạc thấy anh mở cửa xuống xe, không hề quay đầu lại mà đi thẳng về phía bờ biển.
Móng tay lần thứ hai đâm vào lòng bàn tay, đau nhói.
Sau một lát, Thủy An Lạc đưa tay ra mở cửa xe, bước từng bước về phía bóng lưng cao ngất kia.