Thủy An Lạc tát xong liền quay lại bên cạnh Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô, cưng chiều không nói thành lời.
Lâm Thiến Thần thấy vậy, sắc mặt xanh tím như người chết, nhưng sự đố kị trong mắt cô ta thể hiện rõ rằng cô ta có chết cũng không hối cải.
Sở Ninh Dực trấn an cho Thủy An Lạc xong mới thấp giọng ghé bên tai cô nói: "Vẫn sợ à?" Nỗi sợ hãi khi đối mặt với cái chết này, cô chưa từng nhắc tới, nhưng anh biết, cô vẫn luôn kìm nén trong lòng, cần một nơi để xả ra.
Mà Lâm Thiến Thần chính là nơi đó.
Nhưng việc Lâm Thiến Thần thừa nhận chuyện này do cô ta làm nằm ngoài dự liệu của anh.
Thủy An Lạc lắc đầu, không nói gì.
Sợ ư?
Có lẽ là sợ.
Thứ cô sợ chính là bản tính của con người.