"Ha, úng não còn có giác quan thứ sáu cơ à? Thứ nhất còn chưa mọc ra được ấy." Sở Ninh Dực hừ lạnh, rõ ràng là bị cô chọc giận thật rồi.
Sắc mặt Thủy An Lạc khẽ biến, cô nhìn Sở Ninh Dực, chỉ hận không thể nhào tới cắn rách cái miệng độc địa kia của anh, để xem anh còn nói thế nào được nữa.
"Theo em thấy thì anh nghĩ em nghi ngờ Viên Giai Di cho nên mới đau lòng chứ gì?" Thủy An Lạc nghiến răng nói.
"Đúng là đau thật."
Thủy An Lạc nghe thấy câu này, tim bỗng lạnh ngắt. Cô biết mà, biết ngay người trong lòng anh vẫn là Viên Giai Di mà.
"Đau lòng cho con trai anh có một bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Đau lòng cho con trai anh có một bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh.
Bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh.
Chưa phát triển hoàn chỉnh!
Sao nghe câu này như đang chửi cô vậy!
"Sở Ninh Dực..."
Thủy An Lạc tức giận gào lên.