Lan Hinh nghĩ một hồi rồi nhanh chóng quay trở lại phòng làm việc của mình.
Chạy ra tới tận vườn hoa rồi Kiều Nhã Nguyễn mới nhỏ giọng nói: "Mày không sao thật chứ, tốt quá rồi, tao còn tưởng Phong Phong lừa tao cơ?"
Thủy An Lạc nghe cái giọng nghèn nghẹn của Kiều Nhã Nguyễn thì càng cảm thấy áy náy hơn. Mấy ngày này chắc cô ấy sẽ thấy tự trách đến chết mất vì cô chưa bao giờ thấy Kiều Nhã Nguyễn khóc cả.
"Tao không sao, tại Sở Ninh Dực không cho liên lạc với mày thôi. Mày có liên lạc được với đàn anh không? Báo với anh ấy một tiếng hộ tao là tao không sao nhé, tao không nhớ số điện thoại của anh ấy." Thủy An Lạc nói rồi vẫn ngoái đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng giật nước vội nói: "Sở Ninh Dực ra rồi, tao dập mày trước đây." Nói rồi cô dập điện thoại rồi quăng luôn máy lên bàn, tiếp tục bế con chơi.
Sở Ninh Dực chỉnh lại tay áo của mình xong đi ra, đi tới chỗ sofa cúi xuống nhìn hai mẹ con nhà kia, cảm thấy có chút kỳ lạ.