Sở Ninh Dực chậm rãi ăn cơm, "Rồi thì sao?"
"Ớ?" Còn rồi cái gì nữa, chuyện sau đó không phải là chuyện mà anh phải làm đấy sao?
"Chỉ vì nghĩ rằng cô ta chưa hết tình cảm với anh nên em liền nghĩ rằng người hại em chính là cô ta à?" Sở Ninh Dực bình thản lên tiếng, như thể chỉ đang thuật lại một vấn đề gì đó chứ không xen lẫn bất cứ tình cảm cá nhân nào.
Thủy An Lạc cau mày, "Chẳng lẽ mới chỉ thế còn chưa đủ sao? Anh không hiểu phụ nữ đâu, như Lâm Thiến Thần đấy, chẳng phải vì anh mà cô ta bất chấp luôn việc vu oan cho em sao chép báo cáo, thậm chí còn mua chuộc Thủy An Kiều bắt cóc em đấy còn gì?"
Sở Ninh Dực gật đầu, "Thế nên, tất cả đều là do lỗi của anh?"
"Thế chẳng lẽ lại là em?" Thủy An Lạc bướng bỉnh gân cổ lên cãi.