Bức ảnh đầu tiên, đàn anh đang đắp áo cho cô, bức thứ hai anh đang lấy áo đệm xuống dưới đầu cho cô, bức thứ ba, trong đêm mưa cô và đàn anh dìu nhau đi về phía trước, bức thứ tư, đàn anh đang cõng cô.
Ngón tay của Thủy An Lạc lướt lướt trên màn hình, bức nào cũng sặc mùi mờ ám.
Đầu ngón tay của Thủy An Lạc run run, cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, như kiểu muốn thông qua vẻ mặt anh để biết được thái độ của anh về chuyện này, nhưng lại cũng giống như đang nghĩ xem nên giải thích chuyện này với anh thế nào.
"Cái này...." Thủy An Lạc khẽ lắc đầu, muốn giải thích rõ ràng với anh mọi chuyện, "Sở Ninh Dực, chắc chắn là có ai đó cố tình. Cái ảnh này giữa bọn em còn có cả Lão Phật Gia cơ mà, chẳng qua người đó không chụp góc có nó thôi. Còn cái này nữa, cái này chỉ là vì đường xuống núi trơn quá, thế nên..." Thủy An Lạc vội lướt xuống tấm hình trên điện thoại, muốn giải thích rõ từng chuyện cho anh hiểu.