Sở Ninh Dực tìm cho Thủy An Lạc vài quả dại để ăn lót bụng, thấy cô ăn ngấu nghiến như hổ đói liền vươn tay lên xoa đầu cô: "Trời tối mình sẽ về."
Thủy An Lạc gật đầu, nhìn Sở Ninh Dực ngồi xuống bôi lên chân cô thứ thảo dược gì đó mà cô hoàn toàn không biết.
"Anh biết mấy cái này hết hả?" Thủy An Lạc kinh ngạc hỏi, bản thân là một bác sĩ nên cô cảm thấy rất tự ti.
"Thảo dược thì anh biết nhiều hơn em." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Anh nói rất bình thản, nhưng Thủy An Lạc lại từ từ để quả xuống.
"Trước đây em từng đọc một bộ tiểu thuyết hôn nhân trong quân đội, trong đó có nói binh sĩ đặc chủng đều toàn tài cả, nhưng họ học những thứ đó đều là vì muốn bảo toàn tính mạng, anh cũng thế à?" Thủy An Lạc dè dặt hỏi.
Sở Ninh Dực nhổ lá thuốc vừa nhai ra, đắp đều lên hai chân của cô rồi mới nói: "Chỉ trong tiểu thuyết mới thế thôi."
Còn hiện thực thì tàn khốc hơn tiểu thuyết vài trăm lần cơ.