Sở Ninh Dực cõng Thủy An Lạc đi một đoạn, con đường này cũng rộng rãi hơn, an toàn hơn nhiều.
"Sao không xuống núi?" Thủy An Lạc tò mò hỏi.
"Tạm thời không xuống." Sở Ninh Dực vừa nói vừa đặt Thủy An Lạc xuống một tảng đá lớn. Anh nhìn xuống dưới thấy nước lũ vẫn chảy xiết, quân đội cũng vẫn đang thực hiện công tác tìm kiếm.
Thủy An Lạc nhìn nhìn hai chân của mình, giờ chân cô to có khác gì chân voi đâu, sao anh lại không xuống núi?
"Huýt huýt... huýt huýt..."
Tiếng huýt sắc bén lại vang lên lần nữa, Thủy An Lạc kinh ngạc quay lại, khoảng một phút sau lại có tiếng huýt sao như vậy vang lên nhưng ở chỗ khác.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng vẫn sợ quá nên vươn tay nắm lấy tay anh: "Tình nhân của anh à?"
Sở Ninh Dực đầu đầy vạch đen nhìn cô.
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, thời đại này ám hiệu gì mà chẳng có, không phải thế sao?