Bước chân của Sở Ninh Dực khựng lại lần nữa, anh quay lại nhìn Thủy An Lạc đang ngẩng lên nhìn thẳng vào mình, ánh mắt của cô có chút lạnh lẽo.
"Thủy An Lạc, rốt cuộc cái mà em tin tưởng là những gì chính tôi thừa nhận hay là những gì anh ta nói?" Sở Ninh Dực chậm rãi nói, nhưng từng câu từng chữ đều như bị ngâm trong tảng băng, đập thẳng vào tai Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc nghe thấy câu nói lạnh như băng của anh, nhìn thẳng vào ánh mắt châm chọc của anh mà không hề né tránh, "Bà ấy đã hại chết chính con gái của mình, đây là sự thật!" Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi bật lại. Cho nên cô không thể vì Sở Ninh Dực mà đem con trai mình ra đánh cược được, "Thế nên giờ tất cả những gì mà bà ấy làm đều là để chuộc lỗi chứ gì?" Thủy An Lạc nói rồi chỉ vào cái tivi đã tắt.
"Thủy An Lạc!" Sở Ninh Dực tức giận quát lên, rõ ràng là Thủy An Lạc đã chạm đến điểm giới hạn của anh.