Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc đi ra ngoài, cuối cùng cũng biết trước kia bản thân mình thiếu ăn đòn đến mức nào.
Tiểu Bảo Bối hầm hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn daddy nhà mình nữa, dám để nhóc bị lạnh à, nhóc tức rồi đó nha.
Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con đi ra ngoài, anh đưa tay lên miết miết cái trán của mình, hai người này ai cũng là tổ tông của anh hết.
Thủy An Lạc quay về phòng lại dỗ Tiểu Bảo Bối ngủ tiếp, nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ về câu vừa rồi của Sở Ninh Dực, tại sao đàn anh lại hận anh ấy, vì ba của đàn anh ư?
Mối quan hệ của cái nhà này phức tạp quá đi mất.
Thủy An Lạc nghĩ một hồi, nghĩ mãi rồi trong đầu lại hiện ra cảnh ban nãy Sở Ninh Dực hút sữa cho mình, cô cúi xuống, gương mặt trái xoan đỏ bừng lên.
"Đoàng..."