Thủy An Lạc tức giận trợn mắt nhìn anh, chân vẫn đứng yên không hề xê dịch
Tiểu Bảo Bối giơ tay tỏ ra đáng yêu một hồi nhưng phát hiện mẹ lại chẳng thèm nhúc nhích gì cả. Cu cậu tủi thân, cái miệng nhỏ chìa ra để chuẩn bị một trận khóc thế kỷ của mình.
Thủy An Lạc bại trận, đành phải ôm túi đi sang phía bên kia rồi trèo lên xe.
Xấu xa, dám lấy con trai ra uy hiếp bà!
Sau khi Thủy An Lạc lên xe, Tiểu Bảo Bối lập tức đổi hướng, cánh tay nhỏ ngắn cũn vươn ra, chờ được mẹ ôm vào lòng.
Thủy An Lạc đặt túi xách xuống rồi đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối. Nhóc con sung sướng được mẹ đỡ lấy hai cánh tay nhỏ nhắn, nhưng còn hai cái chân ngắn một mẩu thì cứ đá đá nghịch ngợm.
"Đi đâu đây?" Thủy An Lạc lạnh lùng hỏi, tuy hôm qua anh đã giúp cô nhưng cô vẫn chưa có ý định để ý tới anh đâu.