Suy nghĩ này khiến cho Sở Ninh Dực cảm thấy không vui cho nên tự nhiên sắc mặt cũng u ám đi mấy phần.
Thủy An Lạc thấy mặt anh biến sắc, tự động chuyển ánh mắt qua một bên, tên này chắc chắn lại giận nữa rồi.
"Ái ái ái... đau!!!" Chân của Thủy An Lạc bỗng truyền đến cảm giác đau đớn. Cô quay lại nhìn thì thấy Sở Ninh Dực đang bóp bóp chỗ bầm tím trên chân mình.
Trả thù! Rõ ràng là đang trả thù cô đây mà!
Sở Ninh Dực không ngẩng lên mà chỉ chăm chú xoa tan máu bầm trên chân cô. Anh biết làm vậy chắc chắn cô sẽ bị đau nhưng chỉ có vậy thì sau này mới không đau nữa, kiểu vết thương thế này chính là kiểu viết thương trước đây anh quen thuộc nhất.
Sở Ninh Dực xử lý vết tụ máu trên chân Thủy An Lạc xong vẫn không cho cô đứng dậy, anh bế cô đặt lên giường bệnh rồi quay lại gọi chú Sở.
Chú Sở bước nhanh vào, Sở Ninh Dực mở miệng định nói gì đó, nhưng lời đến đầu môi lại sửa lại: "Không có gì!"