"Lạc Lạc à, chú là chú Lưu đây." Đầu dây bên kia mở miệng nói.
"Chú Lưu?" Thủy An Lạc vội giao Tiểu Bảo Bối cho thím Vu rồi đứng dậy nghe điện thoại, "Chú đã đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?"
"Đỡ nhiều rồi, chỉ là không biết cái chân này còn có thể đứng dậy được nữa không thôi." Chú Lưu than thở.
Thủy An Lạc bỗng thấy quặn đau trong lòng, cô khẽ nói: "Chú Lưu, cháu xin lỗi."
"Con bé ngốc này, có liên quan gì đến cháu đâu? Chỉ là chú không ngờ hai mẹ con họ lại có tâm địa rắn rết như thế, uổng công ba cháu đối xử tốt với mẹ con họ như vậy." Chú Lưu thở dài nói.
Thủy An Lạc cúi đầu bấu lấy lớp kính trên cửa sổ không nói gì. Ông ấy đối xử tốt với mẹ con họ, nhưng lại đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà.
"Lạc Lạc, hôm nay chú gọi điện là vì có chuyện muốn nói với cháu." Chú Lưu vội chỉnh đốn lại tâm trạng, đi vào chuyện chính.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói: "Chú Lưu, chú cứ nói đi."