Chereads / Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy / Chapter 32 - Chương 32: Bút ghi âm

Chapter 32 - Chương 32: Bút ghi âm

Thủy An Lạc xoa xoa bả vai mình, trong bụng lại âm thầm cảm thấy thương xót thay cho giáo viên dạy Ngữ văn của Thủy An Kiều thêm lần nữa, tu hú chiếm tổ chim khách, con nhỏ này lại bị ngáo à?

Nó là cái thứ gì chứ, nơi này đâu có liên quan gì tới nó đâu. Nếu luận về quan hệ, ít nhất căn nhà này còn là của con trai cô, cô là mẹ thằng bé nên đến đây chắc không thành vấn đề nhỉ.

An Giai Tuệ đánh giá một lượt Thủy An Lạc. Bọn họ cố tình đến lúc này vì biết chỉ có lúc này Sở Ninh Dực mới không có ở nhà.

"Sao nào, bà mẹ đê tiện của mày biết không níu kéo được Mặc Vân nữa nên bảo đứa con đê tiện của bà ta tới đây quyến rũ Sở Ninh Dực à?" An Giai Tuệ khinh khỉnh nói.

Thủy An Lạc mím chặt môi nhưng lại không thấy dấu hiệu nổi giận trên gương mặt cô.

"Dì Hai, tôi đợi dì lâu lắm rồi đấy, còn tưởng cả đời này dì sẽ không tới gặp tôi cơ." Thủy An Lạc đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "dì hai". Cô không lúc nào quên nhắc nhở bà ta, bà ta chẳng qua cũng chỉ là vợ bé mà thôi, đã thế còn là vợ bé không được bước chân vào nhà chính.

"Ồ, con tiện nhân con này cũng học được cách ăn nói sắc sảo thế rồi cơ à." Giọng nói của An Giai Tuệ hơi lạnh xuống.

"Không sắc bén thì làm sao mà bảo vệ được mình? Dù gì thủ đoạn của dì hai cũng cao quá mà. Trước tiên là mang một đứa gọi là "con gái" tới để lấy được sự đồng cảm của mẹ tôi, lợi dụng mẹ tôi để cướp chồng của bà. Dì hai, dì thật sự rất hợp với mấy vai nữ phụ ác độc trong phim truyền hình tám giờ tối đấy dì có biết không?" Thủy An Lạc nói tiếp, vì cánh tay cô đang đau nên cô vẫn tựa vào tường, tay còn lại thì đút túi quần.

"Con ranh đê tiện này, mày nói cái gì?" An Giai Tuệ vung tay lên định đánh Thủy An Lạc, nhưng cô đã kịp bắt bàn tay bà ta lại.

"Dì Hai, dì là người muốn làm chuyện lớn mà, phải bình tĩnh chứ, ngay đến báo cáo giám định DNA của tôi mà dì còn dám sửa, thế mà lại không nghe nổi chút chuyện cỏn con này à?" Thủy An Lạc vẫn tươi cười nói.

"Mày đang nói vớ vẩn cái gì thế?" An Giai Tuệ dường như có chút mất tự nhiên.

"Dì hai, ở đây chỉ có một mình tôi, dì đóng kịch cho ai xem thế. Hơn nữa dì cũng đâu phải là người dám làm không dám nhận. Ít nhất dì cũng giỏi hơn đứa con gái bị thịt của dì nhiều."

"Thủy An Lạc mày nói cái gì? Mày có giỏi giang đến thế nào chẳng phải vẫn bị mẹ tao đuổi khỏi nhà họ Thủy đấy sao, đúng là mẹ tao sửa báo cáo giám định của mày đấy thì làm sao? Sao nào?"

"Kiều Kiều!!!"

Thủy An Kiều đang lớn giọng nói thì An Giai Tuệ đột nhiên quát to bắt cô ta câm miệng lại.

Thủy An Lạc càng vui sướng hơn, cô nhìn Thủy An Kiều như đang nhìn một con ngốc: "Ồ, quên mất không nói với hai người, Sở Ninh Dực vừa mới về đấy, các người nói to thế tôi sợ là..."

Thủy An Lạc còn chưa nói hết, Thủy An Kiều Và An Giai Tuệ đã thấy Sở Ninh Dực đang đứng trên cầu thang.

Thủy An Kiều thức thì run bắn lên, cô ta lập tức quay về với vẻ đáng thương của mình: "Anh Ninh Dực, anh nghe em giải thích, tất cả đều do nó..."

"Cút." Sở Ninh Dực từ từ bước xuống cầu thang.

"Anh Ninh Dực..."

"Thủy tiểu thư, hóa ra... sau khi diễn một vở kịch như thế rồi mà cô vẫn có thể làm được đến nước này, xem như tôi phần nào rõ thêm được khả năng của Thủy tiểu thư và Thủy phu nhân đây rồi." Sở Ninh Dực trào phúng đáp lại.

An Giai Tuệ nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh của mình. Bà ta ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực: "Sở tổng, làm người phải biết đứng đúng vị trí của bản thân, đừng để đến lúc đó lại tự hại chính mình."

"Cám ơn sự nhắc nhở của Thủy phu nhân, tôi biết vị trí của mình là ở đâu. Nếu sau này Thủy phu nhân còn đến làm phiền Lạc Lạc nữa thì xin bà hãy nhớ kỹ cho. Ai dám gây phiền phức cho cô ấy thì kẻ đó chính là kẻ thù của Sở Ninh Dực này." Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay ra ôm lấy bả vai Thủy An Lạc, ra dáng bảo vệ cô hết mực.

Bả vai Thủy An Lạc tê rần, cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh. Giờ phút này Thủy An Lạc chỉ có một suy nghĩ: Đẹp... đẹp trai quá xá!

Sắc mặc An Giai Tuệ càng khó coi hơn: " Vậy các người cứ chống mắt lên mà xem!"

An Giai Tuệ và Thủy An Kiều tức tối bỏ đi, Thủy An Lạc hiếu kỳ nhìn cánh cửa vừa khép lại: "Bọn họ xuống kiểu gì thế?"

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, anh buông vai cô ra rồi đi vào phòng khách: "Tại sao lại cố tình kích cô ta nói ra câu đó?"

Thủy An Lạc rút chiếc bút ghi âm ở trong túi ra, "hừm" một cái rồi cười nói: "Tôi đợi bà ta một năm, cái bút ghi âm này tôi cũng đã mang theo người cả năm nay rồi." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Ninh Dực thoáng đứng khựng lại rồi quay đầu nhìn cô: "Tôi nhớ hình như cô từng nói, nhà họ Thủy chẳng còn liên quan gì tới cô nữa mà."

"Nhưng đây là thứ mà bọn họ nợ mẹ tôi, tôi muốn đòi lại công bằng cho mẹ. Thủy Mặc Vân dựa vào cái gì mà bảo mẹ tôi ngoại tình?" Thủy An Lạc nói, cả người run lên. Cô đã đợi cả một năm ròng mới có cơ hội này, nhất định phải để Thủy Mặc Vân biết mình đã ngu xuẩn đến thế nào.

Sở Ninh Dực ngồi trên sofa nhìn Thủy An Lạc từ đầu đến chân, có vẻ như cô gái này không như những gì anh tưởng, một khi cô đã ác lên thì cũng chẳng kém anh là mấy, hơn nữa cô còn biết nhẫn nhịn đợi thời cơ.

"Vậy ra lúc ở bệnh viện là cô cố ý là như vậy à, cố ý dụ An Giai Tuệ ra?"

"Đương nhiên là không phải rồi, đánh Thủy An Kiều là do tôi không nhịn được, khi nào đánh chết mới là cố ý." Thủy An Lạc "hừ" một cái.

"Nhưng mà cũng cảm ơn anh chuyện hôm đó nhé." Thủy An Lạc thật lòng cảm ơn Sở Ninh Dực, sau đó lại cúi đầu nhìn chiếc bút ghi âm trong tay, cô phải tìm cơ hội để giao nó cho Thủy Mặc Vân mới được.

"Dù cô có gửi đoạn ghi âm đó cho cha cô thì cũng làm gì được? Cùng lắm cũng chỉ đuổi được mẹ con họ đi mà thôi. Tôi có cách khiến mẹ con cô ta thân bại danh liệt, khiến cha cô phải hối hận vì tất cả những gì mà ông ta đã làm với mẹ con cô." Sở Ninh Dực gác một tay lên lưng ghế sofa, thản nhiên nói.

Thủy An Lạc thoáng sững sờ: "Anh nói thế là có ý gì?"

"Giao cái bút ghi âm cho tôi." Sở Ninh Dực đưa tay ra muốn cô đưa cái bút ghi âm trong tay cho mình.

Thủy An Lạc đề phòng nhìn anh, lại nhìn chiếc bút trong tay mình, cuối cùng cô giấu luôn cái bút ra sau lưng: "Không đưa."

Sở Ninh Dực hơi cau mày.

"Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết, đâu liên quan gì đến anh, tôi không cần anh giúp." Thủy An Lạc bướng bỉnh nói.

Đôi lông mày của Sở Ninh Dực cau hẳn lại, anh vẫn lẳng lặng nhìn cô.

"Thủy An Lạc, tôi phải đảm bảo sau này con trai tôi không bị kẻ khác trả thù, tôi cần phải bảo đảm An Giai Tuệ không thể ngóc đầu dậy được nữa, hiểu không?" Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy đi về phía Thủy An Lạc, anh chậm rãi dồn cô vào góc tường, một tay chống vào tường, tay còn lại nắm lấy vai cô, sau đó dần dần trượt xuống lòng bàn tay, cướp lấy chiếc bút ghi âm trong tay cô, "Tôi sẽ giữ cái này, những gì mẹ con họ nợ mẹ con cô, tôi hứa sẽ đòi lại cho cô gấp bội."

Hơi thở ấm nóng của anh phả đều lên má cô, khiến cô có cảm giác nóng ran cả mặt. Tim Thủy An Lạc đập như sấm dậy, Sở Ninh Dực kề sát cô quá rồi thì phải, hoàn toàn khác xa với cách đối xử của họ với nhau một năm trước, lúc đó cô đã từng rất căng thẳng nhưng về sau lại bình tĩnh đến lạ, cảm giác chuyện đó chẳng qua cũng chỉ là một nghĩa vụ mà thôi. Nhưng mà, giờ đây chỉ cần Sở Ninh Dực kề sát cô thế này thôi cũng khiến cô hít thở khó khăn, một cảm giác không biết nên diễn tả như nào.

"Tôi chỉ cần mẹ tôi nhận được lời xin lỗi mà bà nên có thôi." Thủy An Lạc khẽ nghiêng mặt đi, cô muốn tránh khỏi hơi thở nóng rực của anh.