Chereads / Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy / Chapter 5 - 第5章 Hai lựa chọn

Chapter 5 - 第5章 Hai lựa chọn

"Á !!! Bắt cóc bớ làng nước ơi…" Thủy An Lạc hét to.

"Câm miệng." Sở Ninh Dực đen mặt quát một câu, sau đó vòng qua xe ngồi trở lại ghế lái.

Thủy An Lạc bị quát thì bĩu môi một cái rồi quả quyết im miệng luôn. Cô ngồi dựa người vào cửa xe, nhắm mắt lại định bụng đánh một giấc.

"Đứa bé là của tôi, tôi sẽ mang nó về." Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.

"Ha, anh nghĩ nhiều rồi, thằng bé chẳng có liên quan gì đến anh hết."

"Thủy An Lạc, tôi không phải đang hỏi ý kiến cô."

"Vừa hay, tôi cũng chẳng muốn bàn bạc với anh."  

"Thủy An Lạc, đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của tôi."  

"Đứa bé đúng là do tôi ngoại tình sinh ra thật, anh thừa biết tôi có cái gien này mà." Thủy An Lạc cười ha hả.

"Tôi sẽ giúp cô lấy lại nhà họ Thủy."

Cả người Thủy An Lạc thoáng sững lại nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường. Cô nghiêng người liếc Sở Ninh Dực: "Nhà họ Thủy chẳng có liên quan gì đến tôi hết." 

Từ khi cô rời khỏi nhà họ Thủy, mọi thứ thuộc về nơi đó chẳng còn liên quan gì tới cô nữa. Người duy nhất có liên quan đến cô cũng đã đăng báo tuyên bố công khai là sẽ không nuôi con hoang của thằng khác.

Mà cô, chính là cái đứa con hoang đó.  

"Nhưng mà, việc gì anh phải quan tâm đến thằng bé như thế. Dù cho anh có come out thì cũng đâu phải không thể không này nọ được với phụ nữ đâu. Phụ nữ muốn sinh con cho anh xếp hàng dài tới tận Mỹ luôn kia kìa."

"Đó là con của tôi." Sở Ninh Dực nói thẳng. 

"Thằng bé chẳng có liên quan gì đến anh hết, anh có hiểu tiếng người không đấy?" Lần này thì Thủy An Lạc đã hoàn toàn tức điên lên rồi.

"Thủy An Lạc tôi cho cô hai lựa chọn, một là mang đứa bé về, hai là về cùng đứa bé."

"Phụt..." Thủy An Lạc kinh ngạc đến ngây cả ra, cô thật muốn hỏi, Sở tổng, giáo viên dạy Ngữ văn cho anh có phải là giáo viên dạy Anh văn bản xứ không vậy? Hai vấn đề này thì khác quái gì nhau?

Không phải! Cái này không phải là trọng điểm, mà quan trọng là tại sao cô phải quay về chứ?  

"Lẽ nào là... Sở tổng đột nhiên phát hiện ra bản thân yêu tôi mất rồi cho nên mới lấy lý do này để tôi quay về?" Thủy An Lạc cười ha hả nhưng trong tiếng cười này lại chẳng có tí vui vẻ nào.  

Sở Ninh Dực nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh buốt. 

Mà Thủy An Lạc căn bản vốn đã không thèm để ý đến ánh mắt của Sở Ninh Dực. Bây giờ cô chỉ đang nghĩ chắc chắn cái tên Sở Ninh Dực này lúc ra khỏi nhà quên không uống thuốc rồi.

Sở Ninh Dực đưa cô đến trước cổng trường. Thủy An Lạc xuống xe, cô cảm thấy mình vẫn phải nói với anh ta một câu.

"Chuyện là... Sở tổng, hôn nhân nó có bẫy đấy, anh phải cẩn thận đấy nha!"

Nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là bóng chiếc xe chạy vút đi như bay.

Thủy An Lạc đưa tay lên gãi đầu, hôm nay anh bạn Sở tổng này thật là kỳ lạ, lái xe còn như đi ăn cướp nữa chứ.

Sau hôm đấy, Sở Ninh Dực không xuất hiện thêm lần nào nữa khiến Thủy An Lạc cảm thấy ngày hôm đó của cô như một giấc mơ vậy, thế nên cô cứ tự hỏi mãi.

"Này, ngày hôm đó sau khi bọn mình ra khỏi KFC, tao đã làm gì ấy nhỉ?" 

Kiều Nhã Nguyễn quăng cho cô nàng một ánh mắt khinh bỉ, rõ ràng là không muốn trả lời cái vấn đề này.  

Ngày thi cuối cùng, tâm trạng của Thủy An Lạc chưa bao giờ tốt như thế. Lý do là hôm nay thi xong cô có thể về nhà với bảo bối của cô rồi. Tính đến giờ cô đã bị mẹ đuổi ra ngoài cả nửa tháng rồi đấy.

Vì quá nhớ bảo bối nhà mình cho nên cô liền hẹn Kiều Nhã Nguyễn sang nhà mình ăn cơm, chứ không phải là đi ra ngoài mở tiệc ăn mừng sau khi thi xong.

"Hôm nay mày có lộc ăn đấy, từ sáng sớm mẹ tao đã đi mua bao nhiêu là đồ về rồi." Thủy An Lạc khoác tay Kiều Nhã Nguyễn đắc ý nói với cô bạn thân, bởi vì với tay nghề nấu nướng của mẹ cô, chỉ cần ăn một lần thôi là cũng nghiện được luôn.

Hai cô nàng vừa nói vừa cười ra khỏi trường thì nhìn thấy cách đó không xa, có mấy cô sinh viên đều đang nhìn về một phía.

"Sao thế, có giai đẹp à?" Kiều Nhã Nguyễn không nén nổi tò mò nhìn theo.

Thủy An Lạc thì lại không thèm để ý chút nào. Từ sau khi quen biết Sở Ninh Dực, cô cảm thấy tất cả trai đẹp trên thế giới này trong mắt cô không còn được coi là đẹp trai nữa, bởi vì vẻ đẹp của Sở Ninh Dực là bá cmn nhất rồi.

Bên cạnh chiếc xe thể thao màu bạc, một người đàn ông bận bộ vest trắng đang lười biếng dựa vào bên cạnh xe, ánh sáng mặt trời như đang phủ lên người anh ta một tầng hào quang.

"Thủy An Lạc."