Kiều Nhã Nguyễn mới bước ra khỏi ký túc xá, nghe Sở Ninh Dực hỏi vậy, thiếu chút nữa trượt chân ngã. Đợi đến khi cô vịn vào tường ổn định lại thân thể của mình rồi mới xác định được mình vừa nghe thấy cái gì?
Ôi giồi ôi!!! Chắc chắn không có ai biết Sở tổng đáng yêu thế này đâu, cái giọng oan ức lí nhí đó của anh quả thực khiến người ta phải buông bỏ vũ khí mà tha thứ trong nháy mắt ấy chứ. Đáng tiếc, cô lại không phải là người mà anh đang mong chờ được tha thứ.
"Sở tổng à, anh chờ một chút, chờ tôi quay lại ký túc ngồi trên giường nói chuyện với anh cho tử tế được không?" Nếu không cô sợ mình sẽ nghe được điều gì kinh khủng mà ngã sấp mặt mất.
Sở Ninh Dực nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Kiều Nhã Nguyễn quay về ký túc xá thật, ngồi yên ổn trên giường xong, cô mới mở miệng hỏi: "Sở tổng, anh thích Tiểu Lạc Tử nhà tôi thật hả?"