"Tôi thật sự không hiểu cậu có ý gì?" Lâm Thiến Thần trầm giọng nói.
"Hôm qua, Thủy An Kiều đột nhiên bắt cóc Lạc Lạc." Sở Ninh Dực nói, giọng nói dịu dàng trong giây phút ngẩng đầu thoáng cái liền trở nên lạnh lẽo, "Hôm nay, đúng một tiếng trước, có một gã tự xưng là tài xế xe lậu lại bắt cóc Lạc Lạc lần nữa, chẳng lẽ cô không cảm thấy quá trùng hợp à?"
"Hừ, nực cười thật đấy." Lâm Thiến Thần cười khẩy, "Lẽ nào chỉ vì tôi từng gây khó dễ cho cô ta một lần mà giờ cô ta có sứt chân sứt tay gì thì cũng là lỗi của tôi à? Tại sao Thủy An Kiều bắt cóc cô ta, cậu phải rõ hơn tôi chứ, chính cô ta đã đẩy mẹ người ta vào tù kia mà, không phải sao?"
"Đó là sự trừng phạt cho tội lỗi của bà ta, tôi chẳng vu oan gì cho bà ta cả." Thủy An Lạc áp chế cơn tức giận, mở miệng nói.
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô, trấn an cảm xúc đột nhiên dâng trào trong cô.