Thủy An Lạc sững cả người, nhưng cô cũng không chút lưu luyến mà mở cửa xuống xe luôn.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc bỏ đi thì vỗ mạnh tay lên vô lăng một cái, chiếc xe tựa như một mũi tên đã bắn khỏi cung, phóng đi thẳng.
Thủy An Lạc nhìn chiếc xe mất hút sau đó ngửa mặt nhìn lên trời, cố gắng để nước mắt mình không rơi xuống. Viên Giai Di xảy ra chuyện, anh lúc nào cũng là người chạy tới đầu tiên, chỉ bởi vì người thân của cô ta đều qua đời vì anh, cho nên anh phải có trách nhiệm với cô ta. Đây thật là một lý do cao thượng! Lúc nào anh cũng chất vấn quan hệ giữa cô và đàn anh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc bên cạnh anh còn một Viên Giai Di cũng chẳng rõ thân phận là gì.
Từ xa Lạc Hiên đã trông thấy Thủy An Lạc xuống xe, sau đó lại thấy Sở Ninh Dực bỏ đi, thế nên lúc này mới từ từ lái xe tới gần chỗ Thủy An Lạc.
"Lên xe đi, biết ngay là cô sẽ bị cậu ta bỏ lại mà." Lạc Hiên hạ cửa kính xe xuống, nói với cái giọng biết tỏng mọi thứ.