Sở Ninh Dực bực bội nhìn vô lăng dưới tay mình, hễ Thủy An Lạc nhắc đến Mặc Lộ Túc là anh lại tự dưng thấy buồn bực.
"Để anh bảo người xử lý." Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
"Không cần đâu, ngày mai tôi tự đi là được rồi, dù sao đàn anh cũng sẽ giúp tôi mà." Thủy An Lạc không muốn anh thêm bận bởi những truyện vụn vặt như này nữa.
Nhưng cô vừa mới dứt lời, khí lạnh xung quanh Sở Ninh Dực lại càng dày đặc hơn.
Dù sao đàn anh cũng sẽ giúp tôi mà! Câu này lọt vào tai Sở Ninh Dực lại thành là có đàn anh ở đây, cô không cần phải lo lắng gì nữa cả. Vậy mà lúc đối diện với anh thì sao, sao cô lại chưa từng chủ động nghĩ đến việc anh sẽ làm gì cho cô?
"Thủy An Lạc, em nên biết mình là gái đã có con, đừng có suốt ngày từ sáng đến tối chỉ biết đi tìm người đàn ông khác như thế." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.