"Cô cứ vậy mà đi hả?" Lạc Hiên đứng tựa vào xe mình, lên tiếng hỏi.
Thủy An Lạc uể oải quay đầu lại nhìn anh ta, cuối cùng cười nhạt nói: "Mẹ tôi dặn là không được nói chuyện với người lạ." Nói rồi liền chạy ra vệ đường gọi taxi.
"Người đàn ông của cô đang ở bên người khác kìa." Lạc Hiên mỉm cười nói.
"Anh ta chỉ là ba của con tôi thôi, không phải là người đàn ông của tôi." Thủy An Lạc nghiến răng nói, "Nếu như anh đang muốn xem một vở kịch hay vậy thì xin lỗi, tôi không biết làm ra cái trò hai con đàn bà cắn xé nhau chỉ vì một thằng đàn ông thế đâu."
"Sao thế, bởi vì cậu ta không đáng để cô phải làm như vậy à?" Lạc Hiên nhếch mày gặng hỏi.