Thủy An Lạc đập bẹp đầu mình xuống bàn, đây chính là động tác khi phiền não kinh điển của cô.
Sở Ninh Dực nghĩ, chắc đầu cô nàng này vì bị đập nhiều như thế nên mới bị ngốc đi đấy.
"Ngốc ạ..." Sở Ninh Dực bỏ lại câu nói đó rồi lên lầu.
"Ăn snicker không?" Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn theo bóng lưng anh gọi một tiếng, sao cứ gọi cô là "ngốc" mãi vậy, cứ gọi cô là "kẻ chết đói" là được rồi mà, cô cố tình bồi thêm một câu nữa.
*Ngốc và Kẻ chết đói trong tiếng Trung đồng âm đọc.
Bước chân của Sở Ninh Dực thoáng khựng lại. Anh ngoảnh lại nhìn cô như một đứa thần kinh, ánh mắt đó rõ ràng như đang nói, nhìn đi, lại lên cơn động kinh nữa rồi kìa.
"Xời, một người ngay đến cái quảng cáo cũng không thèm xem thì sống trên đời này còn gì vui thú nữa." Thủy An Lạc nói xong lại nằm bò ra bàn vươn tay bật máy tính lên, cô đúng là lại tự lấy đá đập chân mình rồi.