Khuôn mặt điển trai của Sở Ninh Dực bị sự lạnh lùng cùng vẻ hung tợn bao trùm, từng bước chân của anh như thể đang đạp trên con đường của sự chết chóc. Anh bước tới đá bay hai người đàn ông đang ở cạnh Thủy An Lạc đi, sau đó vội vàng cởi chiếc áo khoác đã bị ướt một nửa của mình ra khoác lên vai Thủy An Lạc rồi ôm lấy cơ thể trần trụi của cô, hai tay của anh siết chặt lấy cơ thể đang run rẩy kia: "Chờ anh một chút!"
Giọng của Sở Ninh Dực rất dịu dàng nhưng ẩn trong đó là một cảm giác lạnh đến thấu xương. Anh nhìn về phía Thủy An Kiều rồi đứng phắt dậy.
Thủy An Kiều lập tức xoay người muốn bỏ chạy, nhưng lại bị An Phong Dương chặn lại ngay ở cửa.
"Thằng nào đã động vào cô ấy?" Sở Ninh Dực bẻ bẻ hai bàn tay, từng khớp xương ở mười ngón tay vang lên những tiếng vang khô khốc.
Năm gã đàn ông quay ra nhìn nhau, nhưng sau lại nghĩ chẳng lẽ năm thằng bọn họ không đánh lại một người hay sao? Vậy nên bọn chúng chẳng hề sợ hãi mà cùng nhau xông lên.