Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối lên lầu rồi lấy chìa khóa sơ cua đặt dưới cái thảm.
Cửa phòng vừa được mở ra thì đèn trong phòng khách bất thình lình sáng lên. Thủy An Lạc giật mình khẽ hô lên một tiếng, sau khi thấy rõ người đàn ông xuất hiện dưới ánh đèn mới cắn răng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đóng cửa lại.
"Phong Ảnh đế, anh hết chỗ để ở rồi à? Phòng khách nhà tôi ở thích chứ?" Thủy An Lạc ảo não kêu lên, có trời mới biết lúc nãy cô sợ đến thế nào vì cứ tưởng có trộm vào nhà.
"Sao cô lại tới đây?" Phong Tứ không vui nói, hoàn toàn quên béng mất đây là nhà của người ta.
Thủy An Lạc suýt chút nữa bị thì những lời này của anh ta làm cho nghẹn chết. Cô tự nhiên đến quen thuộc lôi một cái giường con của Tiểu Bảo Bối ở trong góc phòng khách ra, sau đó tháo tấm vải trắng đang đậy phía trên xuống rồi đặt bé con vào. Nhóc con vẫn ngủ say tít hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hay lắm!