Sở Ninh Dực nhanh chóng thả lỏng cơ thể, anh ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc.
"Không có chuyện gì, để anh bảo chú Sở đưa em về trước." Sở Ninh Dực vừa nói vừa vỗ nhẹ lên bả vai Thủy An Lạc một cái rồi quay người định đi.
Thủy An Lạc cười khẩy một tiếng: "Sở Ninh Dực! Anh có ý gì đây? Anh muốn tôi nhìn xem tình cảm của anh và cô ta sâu nặng tới cỡ nào sao? Giờ thấy rồi nên lại muốn đuổi tôi đi chứ gì?"
"Thủy An Lạc, em nói linh tinh cái gì thế?" Sở Ninh Dực nhăn mày, cực kỳ không vui gắt lên.
"Chẳng cái gì cả." Thủy An Lạc nói xong liền bế Tiểu Bảo Bối đi thẳng.
Sở Ninh Dực nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa dần của cô. Anh đã từng nói anh chẳng có tình cảm gì với Viên Giai Di nữa rồi, nhưng sao Thủy An Lạc vẫn cứ ôm khư khư lấy cái suy nghĩ đó. Chuyện này khiến anh cảm thấy rất bực mình.
Sở Ninh Dực tiến lên mấy bước kéo tay Thủy An Lạc lại, sau đó lại ép cô lên tường.
"Anh làm cái gì thế hả?" Thủy An Lạc tức giận lên tiếng.