Thủy An Lạc bại trận trong chớp mắt, đại ca anh thắng rồi, anh thực sự thắng rồi được chưa?
Thím Vu ở trong bếp cười sằng sặc, cười đến chảy cả nước mắt, quả nhiên mỗi khi thiếu gia ở bên thiếu phu nhân thì đều đáng yêu hơn nhiều.
Thủy An Lạc cuối cùng cũng ăn xong bữa tối trong cơn nghẹn uất. Còn Tiểu Bảo Bối từ đầu đến cuối thì cứ tủm tỉm cười, dường như không hề hay biết mẹ mình bị bắt nạt là một chuyện xấu.
Sau bữa cơm, Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi tắm. Cái bệnh sạch sẽ của thằng nhóc này tuyệt đối là được di truyền từ ba nó, trước khi đi ngủ ngày nào cũng phải tắm, nếu không sẽ quấy mãi không thôi.
Sở Ninh Dực vào phòng làm việc xử lý nốt chuyện công việc, sau đó mới đến phòng Thủy An Lạc.
"Gọi mẹ đi, gọi mẹ đi nào!" Thủy An Lạc không ngại phiền phức vẫn ra sức dạy cậu bé ngốc nhà mình học nói, nhưng Tiểu Bảo Bối chỉ trưng một gương mặt cười ngơ ngẩn ra cho cô xem.
"Ngu ngốc." Thủy An Lạc hừ một tiếng, nhấc bé con ra khỏi bồn nước.