Thủy An Lạc cắn răng nhìn người đàn ông đang xoay người rời đi, lại cúi đầu nhìn cậu con trai đang cười tít mắt, đã bị ngược đãi đến thế rồi mà thằng bé vẫn còn cười cho được.
Thủy An Lạc rửa ráy cho Tiểu Bảo Bối xong, lại thay nước rửa sạch thêm một lần nữa rồi mới bế nhóc lên, lấy khăn lông quấn chặt lấy ôm ra ngoài. Lúc này Sở Ninh Dực đang rửa tay trong phòng của anh. Sở tổng mắc bệnh sạch sẽ vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện này, cho dù đứa bé kia có là con trai anh đi chăng nữa.
Thủy An Lạc bế con trai ra ngoài, sau đó thay quần áo mới cho nhóc con. Tiểu Bảo Bối được tắm rửa sạch sẽ liền toét miệng cười, ra vẻ đáng yêu cho mẹ mình xem.
Sở Ninh Dực rửa sạch tay xong đi tới, nhìn Tiểu Bảo Bối đang sung sướng nằm trên giường hoa chân múa tay nhíu mày nói: "Bao giờ nó mới tự làm được mấy việc đó?"
Thủy An Lạc trợn trắng mắt, nhìn hai bàn tay vẫn còn ướt nước của anh, tên này đúng là sạch sẽ thành nghiện rồi.