"Không phải, đó không phải là thật." Lâm Thiến Thần thất thanh kêu lên.
"Không phải thật? Tên là tên của Lạc Lạc, thời gian trước lúc cô nộp báo cáo hai tuần, cô lại nói đây không phải của Lạc Lạc, hay là cô không dám thừa nhận cô đã sao chép của cô ấy?" Giọng nói của Sở Ninh Dực lạnh lẽo, vừa khinh bỉ vừa châm chọc.
Lâm Thiến Thần vốn luôn cao ngạo sao có thể chịu nổi sự mỉa mai của anh, phút chốc cô ta đã đánh mất lý trí duy nhất của mình.
"Đó không phải là thật, bản báo cáo kia sớm đã bị tôi..."
Lâm Thiến Thần đang gào lên, giữa chừng bỗng khựng lại.
Khóe miệng Sở Ninh Dực nhếch lên tựa như chỉ đang đợi những lời này. Bọn họ có tìm thêm nhiều chứng cứ hơn nữa cũng không đủ chấn động bằng việc chính miệng cô ta tự thừa nhận. Hơn nữa còn chuyện gì có thể khiến người ta hối hận hơn việc chính mình mở miệng thừa nhận hành vi xấu xa của bản thân chứ?
Lâm Thiến Thần vừa dứt lời, xung quanh liền ồ lên.