Một tiếng sau, bác sĩ mới ra khỏi phòng cấp cứu và tháo khẩu trang xuống nói: "Sở tổng, cô Sở chỉ bị viêm dạ dày cấp tính thôi."
Sở Ninh Dực "ừ" một tiếng tỏ vẻ đã biết, tối rồi mà còn ăn những thứ đó không bị đau bụng tiêu chảy mới là lạ, chẳng qua là do con nhóc đó tự làm tự chịu thôi.
Thủy An Lạc được đẩy vào phòng bệnh, trên tay vẫn còn đang truyền nước nhưng chắc vì cô vẫn còn khó chịu cho nên mặt mũi vẫn nhăn nhó như trái cà. Cả mặt của Tiểu Bảo Bối cũng nhăn như cái bánh bao thịt.
Sở Ninh Dực ngồi xuống giường rồi đặt bé con xuống. Bé con không khóc cũng không quậy phá, ngoan ngoãn dựa vào lòng Thủy An Lạc. Có lẽ là vì thức lâu quá nên lúc này bé con cũng buồn ngủ rồi, nên chẳng bao lâu mà đã cuộn tròn lại nhắm mắt ngủ ngon lành.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn dáng vẻ say ngủ của hai mẹ con, rồi kéo chăn lên đắp cho Tiểu Bảo Bối, sau đó lại khẽ vuốt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi đang tản ra trên trán Thủy An Lạc.
Một năm rồi không gặp, cô nhóc này càng ngày càng đẹp lên rồi.
Vừa mới tròn hai mươi tuổi thôi nhưng vì đã sinh con nên trông cô trưởng thành hơn nhiều so với những cô gái tuổi đôi mươi khác.
Trong một năm chung sống chung với nhau, anh chẳng hề có ấn tượng gì với cô, chỉ biết cô là một cô gái rất ngoan ngoãn, ngoài việc lên lớp, thứ bảy chủ nhật luôn ngồi nhà nghịch máy tính... và, luôn tủm tỉm cười. Giống như người ta hay nói, cô có một gia đình tốt, lại lấy được một người chồng tốt, cuộc sống của cô vậy là viên mãn nhất rồi. Nếu như không có biến cố của cha mẹ mình, có lẽ bây giờ bọn họ vẫn còn là một đôi vợ chồng luôn tôn trọng lẫn nhau và... biết đâu anh có thể nhìn thấy Tiểu Bảo Bối ra đời, cũng như tiếp tục cuộc sống nhàm chán của mình.
Nhưng lần gặp lại này, anh lại giật mình phát hiện ra... người vợ mà anh tự cho là mình hiểu rất rõ hóa ra chỉ là một hình ảnh giả dối mà cô ấy xây dựng nên thôi.
Vẻ mặt kiêu ngạo của cô cùng cái tát lạnh lùng giáng thẳng lên mặt Thủy An Kiều mới khiến anh nhìn rõ, đây mới thật sự là Thủy An Lạc.
...
Lúc An Phong Dương nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực, anh chàng liền quẳng luôn cô gái của mình đấy rồi vội vàng chạy đến, vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh một nhà ba người ấm áp này.
"Sao thế, nửa đêm nửa hôm rồi còn nhập viện?" An Phong Dương vẫn mặc cái bộ đỏ choét ấy, qua dáng vẻ xộc xệch cũng có thể thấy anh chàng vừa chạy vội tới đây.
"Không có chuyện gì, ăn phải mấy thứ linh tinh thôi." Sở Ninh Dực trả lời rồi hỏi lại: "Sao cậu lại tới đây?"
"Cậu chỉ nói là nhập viện, tôi làm sao mà biết là đã xảy ra chuyện gì?" An Phong Dương trợn Sở Ninh Dực một cái rồi cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang nằm trên giường, thấy mặt mũi cô trắng bệch liền giơ tay ra xoa đầu cô: "Sao lại lạnh thế này?"
Sở Ninh Dực trông thấy vậy liền gạt phắt tay anh chàng ra: "Quan tâm đến cô ấy thế à?"
An Phong Dương bị gạt tay ra thì khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉm đầy yêu nghiệt. Anh ta có vẻ bề ngoài khá nữ tính nên chỉ cười một cái thôi quả thật có thể coi là "hoa nhường nguyệt thẹn".
"Đương nhiên, dù sao cũng là cô em gái tôi trông từ bé đến lớn, đâu có giống như ai đó." An Phong Dương không sợ chết nói tiếp, nhưng mà cũng không làm ra hành động nào khác khiêu khích sự nhẫn nại của Sở Ninh Dực.
"Nhưng mà, cậu có nghĩ tới chuyện tin tức ngày mai không? Cậu vừa mới tuyên bố come out, giờ lại quay về với vợ cũ. Thế chẳng phải là muốn vứt bỏ tôi đấy à?" An Phong Dương nói như một kẻ bị bỏ rơi mà than khóc, bàn tay còn cong cong lên thành Lan Hoa Chỉ cực kỳ điệu nghệ.
Trong đôi mắt đẹp của Sở Ninh Dực lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Có điều, người khác thì có thể sợ cái nhìn này của anh ta chứ An Phong Dương tuyệt đối không nằm trong số những người đó.
An Phong Dương đưa tay kéo ghế lại gần, sau đó bắt chéo chân ngồi xuống, hai tay thì dựa vào thành ghế: "Ý của cậu là, người bảo cậu đưa Tiểu Lạc Lạc về là Long Man Ngân, nhưng mà... tại sao lại như vậy nhỉ?"
"Long Man Ngân muốn rời đi hoặc có lẽ là bà ấy đã biết điều gì đó." Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc. Cô nhóc này một lòng muốn quay về bên mẹ, thế mà... lại không hề hay biết rằng chính mẹ cô ấy là người muốn đẩy cô ấy ra.
"Cậu đưa Tiểu Lạc Lạc về rồi, lại còn muốn thu mua cả tập đoàn Thủy Thị nữa, con đường này không dễ đi đâu." An Phong Dương lắc đầu nói.
"Cô ấy và nhà họ Thủy đã sớm chẳng còn bất kỳ quan hệ nào với nhau nữa rồi... À, chuyện tôi bảo cậu đi điều tra thế nào rồi?"
"Bản báo cáo ADN của Tiểu Lạc Lạc khi ấy quả thật đã bị động tay động chân. Đứa không phải là con gái của Thủy Mặc Vân thực ra là... Thủy An Kiều cơ." An Phong Dương nhún vai đáp, đối với chuyện "thâm cung bí sử" của đám nhà giàu này, anh sớm đã chẳng thấy gì là ngạc nhiên nữa rồi.
"Hủy cái báo cáo đó đi." Sở Ninh Dực nói.
"Cái gì?" An Phong Dương quay phắt lại nhìn Sở Ninh Dực, sau đó lại quay ra nhìn Thủy An Lạc đang nằm trên giường bệnh: "Cậu không muốn để con bé biết sự thật à?"
"Nếu như Thủy Mặc Vân đã không cần cô ấy... muốn tìm về đứa con gái này thì để ông ta tự mình đến cầu xin đi." Sở Ninh Dực đưa tay lên sờ sờ cái trán vẫn còn lạnh ngắt của Thủy An Lạc, giọng nói thản nhiên như thể đang nói lát nữa trời sẽ sáng vậy.
Ngay đến cả An Phong Dương cũng không nhịn nổi mà lạnh toát cả sống lưng. Bây giờ không nói cho Thủy An Lạc biết, đợi đến lúc hốt gọn cả nhà họ Thủy rồi thì cái mà Sở Ninh Dực cần... có lẽ, không phải là tài sản của nhà họ Thủy mà là muốn trả cho Thủy An Lạc một sự công bằng cũng nên.
"Chậc, chậc, chậc... được rồi, để tôi hủy. Chỉ là, không biết liệu Tiểu Lạc Lạc có thấy... "cảm động" vì chuyện này không nhỉ?" Trong đôi mắt xếch của An Phong Dương tràn ngập sự giễu cợt.
"Nếu cô ấy mà biết, tôi đảm bảo trong vòng một năm Mân Hinh sẽ không xuất hiện trước mặt cậu."
Nghe vậy, vẻ mặt của An Phong Dương lập tức thay đổi. Anh ta thu lại cái vẻ mặt cợt nhả của mình, bởi anh ta biết Sở Ninh Dực đã nói được là làm được. Đùa chứ, anh ta khó khăn lắm mới "tu thành chính quả", làm sao có thể để cái tên Sở Ninh Dực này phá đám đơn giản như thế được.
"Nếu như Tiểu Lạc Lạc đã không việc gì, vậy tôi đi trước đây. Tôi bảo đảm, trước khi cái nhà họ Thủy đó xong phim, Thủy Mặc Vân tuyệt đối sẽ không biết chuyện này."
An Phong Dương không chút bịn rịn mà tránh xa cái tên Sở thiếu nguy hiểm này ra, đối với anh ta về nhà ôm vợ vẫn tốt hơn nhiều. Sau khi An Phong Dương đi rồi, phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc từ nãy đến giờ ngủ mà vẫn cứ mặt cau mày có suốt. Anh đưa tay véo má cô một cái rồi nói: "Đáng đời."
Cái này gọi là "ác giả ác báo", anh cũng không cần quá lo lắng cho cô làm gì. Còn về phần tại sao lại phải giúp Thủy An Lạc, đó là bởi vì cô nhóc này là mẹ của con trai anh.
Đau…
Thủy An Lạc đau quá nên tỉnh lại, bụng đau, đầu đau... cả người đều đau nhức, ngoài đau ra còn có một cảm giác rõ rệt khác… đó là lạnh!
Ai bật điều hòa xong cứ để mà không tắt thế?
Thủy An Lạc từ từ mở mắt ra rồi lại từ từ nhắm lại, hành động rất tự nhiên, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Không phải là không tắt điều hòa, mà là vì... bên cạnh cô đang có một cái điều hòa di động to đùng không có chế độ tắt.
Cô vẫn chưa tỉnh, đúng, cô chưa tỉnh đâu.
Thủy An Lạc tự thôi miên chính bản thân mình, cô muốn ngủ tiếp.
Nhưng mà làm gì có chuyện Sở Ninh Dực không biết cô đã tỉnh, anh "hừ" lạnh một cái sau đó nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngọ nguậy muốn quấy, rồi lại im lặng đợi phản ứng của Thủy An Lạc.
"Oa…" Tiểu Bảo Bối người thì bé nhưng tiếng khóc thì to ghê lắm.
Thủy An Lạc cho dù muốn giả vờ ngủ tiếp cũng không thể, cô đành chịu đựng cơn đau mà xoay người sang ôm bé con vào lòng, cơ mà lúc này cô lại chẳng còn tí hơi sức nào để bế thằng bé lên nữa.
Tiểu Bảo Bối vừa khóc vừa tự động dính vào trong lòng Thủy An Lạc, người ta muốn ti sữa nạ ~