Con tim yếu đuối của Thủy An Lạc tiếp tục run lên, cuối cùng vẫn phải thừa nhận là mình đang hoảng sợ nên đành cúi gằm mặt xuống ăn sáng.
"A pu~" Tiểu Bảo Bối vung cái tay nhỏ, toe toét cái miệng nhìn ba mình.
Sở Ninh Dực cúi đầu, đối diện với gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn của con trai, sự băng giá kia dần thu lại, vẻ mặt đen thui kia cũng dần biết mất.
Đó là vợ anh, là mẹ của con anh, do chính anh lựa chọn!
Giữa suy nghĩ muốn bóp chết cô hay làm mình tức chết, quả nhiên anh vẫn lựa chọn phương án sau.
Khóe miệng Sở Ninh Dực khẽ kéo lên rồi nhẹ nhàng nói, "Lớn thì em mới thoải mái chứ, không phải thế sao?"
"Phụt!!!"
Thủy An Lạc phụt hết cả cơm ra, đôi mắt kinh hãi mở to nhìn người đàn ông đang ung dung ngồi trước mặt. Cô nuốt nước bọt đánh ực một cái, hận không thể dùng nước bọt của mình mà phun chết Sở Ninh Dực luôn cho xong.
Anh zai à, cái tôi nói là tuổi tác, tuổi tác đó hiểu không hả, ai nói tới cái đó của anh chứ?