Thủy An Lạc đang ngồi trên thảm cạnh giường hết nhìn cái đèn bàn, rồi lại nhìn con trai đang nằm trên giường, trong tay cầm bản báo cáo đã viết xong từ lần trước. Nếu cô đã chọn ở lại, vậy cô buộc phải đối mặt với những vấn đề mà Kiều Nhã Nguyễn đã nói, thế nên bản báo cáo này vô cùng quan trọng.
"Bảo Bối, mẹ xin con đấy, ngủ đi được không, để mẹ sửa lại cái này một chút nào, được không?" Thủy An Lạc thật muốn quỳ lạy luôn với cậu con trai của mình. Nhưng mà Tiểu Bảo Bối vẫn cứ nằm đó rì rầm gì đó, bỉm thì vừa mới thay, sữa cũng vừa mới uống, cũng không sốt nữa, nhưng hai mắt cu cậu cứ thao láo, sau khi quét ra-đa thất bại thì lại hầm hè.
"Daddy không có nhà, mẹ con mình đừng tìm nữa được không?" Thủy An Lạc gục đầu xuống giường đập đập mấy phát liền. Cô sắp chết đến nơi rồi, từ lúc về nhà đến giờ Tiểu Bảo Bối ngủ thẳng tới nửa đêm, xong giờ thì tỉnh không chịu ngủ tiếp nữa.