"Làm gì có cái gì gọi là không làm được! Hai người sống với nhau luôn phải có một người nấu cơm, một người rửa bát chứ. Mà cơm do anh em nấu, chị thật sự không thể nuốt nổi!" Mân Hinh cười khẽ nói.
Thủy An Lạc ngưỡng mộ nhìn Mân Hinh. Trước kia An Phong Dương là người ngạo mạn thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết, nhưng hiện giờ người đàn ông ấy lại đang ở trong bếp vừa hát líu lo vừa rửa bát, tất cả những gì anh ấy làm đều là vì cô gái đang ngồi trước mắt cô lúc này.
"Lạc Lạc, em với Sở tổng sao thế?" Mân Hinh lo lắng hỏi.
Thủy An Lạc lắc đầu rồi lí nhí nói: "Nếu em làm phiền hai người thì em có thể đi ngay bây giờ."
"Không phải đâu Lạc Lạc, chị không phải là có ý này, nếu em không muốn thì không nói cũng được." Mân Hinh cuống lên nói.