Trái tim Thủy An Lạc rung lên một nhịp, ký ức trên xe lần trước một lần nữa ùa tới, khiến cho cô không thể ngừng giãy giụa.
"Buông ra, Sở Ninh Dực, anh thả tôi ra." Thủy An Lạc gào lên, hai tay hai chân ra sức vùng vẫy.
Hai tay Sở Ninh Dực thì đè chặt cổ tay Thủy An Lạc, còn hai chân thì chặn lấy đôi chân đang giãy giụa, ánh mắt anh nhìn cô có vài phần quyết liệt: "Thủy An Lạc, có một số chuyện tôi đã cho em cơ hội, cũng đã cho em thời gian, nhưng chính em lại không biết quý trọng. Như vậy, không bằng giờ tôi sẽ lấy lại hết tất cả những thời gian và cơ hội đó."
Thủy An Lạc nghe xong hơi ngẩn ra, thân thể lập tức bị anh khống chế, hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi.
Cơ hội? Cơ hội gì?
Thời gian? Thế là thế nào?