Sở Ninh Dực tiếp tục nhíu mày, rõ ràng anh không hề có ý định đáp lại lời bà nội mình.
"Cậu xử lý vết thương đi, mình về trước đây. Lạc Ninh phải có người để ý." Sở Ninh Dực nói rồi quay người đi.
"Sở Ninh Dực!!!" Kiều Tuệ Hòa tức giận quát.
Sở Ninh Dực quay lại nhìn bà nội mình, "Bà nội, Lạc Lạc còn nhỏ, bà đừng gặp cô ấy làm gì, không có chuyện gì quan trọng thì đừng dọa cô ấy. Lạc Ninh đang bệnh, cháu không có thời gian để chăm sóc hai người bệnh cùng một lúc đâu." Sở Ninh Dực nói xong rồi xoay người đi thẳng, bỏ lại bà nội mình đang nổi đóa phía sau.
"Bà ơi, bà đừng giận, không tốt cho sức khỏe đâu." Lâm Thiến Thần khéo léo mở miệng nói: "Đúng là Lạc Lạc vẫn còn nhỏ, hơn nữa... dù sao thì con bé cũng là mẹ của Lạc Ninh. Nếu bà mắng mỏ con bé chẳng phải lại thành cháu có lỗi hay sao?"
"Nếu không phải vì đứa bé đó thì liệu bà có thể để Ninh Dực làm loạn thế không?" Kiều Tuệ Hòa khó chịu nói.