Lâm Thiến Thần nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của cô, trong ánh mắt hiện lên chút ý cười, chỉ có điều nụ cười đó lại đầy vẻ khinh bỉ không thể nào lờ đi.
"Thủy An Lạc, tôi chỉ kể những chuyện cô làm trong thời gian thực tập mà thôi, còn chuyện Ninh Dực gọi điện cho giáo viên của cô thì đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi. Có điều thành tích của cô đúng là "vẻ vang" thật." Lâm Thiến Thần bật cười thành tiếng.
Thủy An Lạc ở viện thế nào, cô ta đúng là đã nói thật cho Sở Ninh Dực biết. Vì dù sao cũng chẳng thể gạt được anh. Còn chuyện anh gọi điện cho giáo viên của Thủy An Lạc thì đúng là nằm ngoài dự liệu của Lâm Thiến Thần. Chuyện này có nghĩa là gì, có nghĩa là Sở Ninh Dực rất để tâm đến Thủy An Lạc, mà đây thì không phải là điều mà cô ta mong muốn.
Thủy An Lạc cực kỳ tức tối nhưng giờ lại chỉ có thể nhẫn nhịn, vì giờ nếu cô lại gây chuyện với con mẹ này thì người bị mắng chắc chắn vẫn là cô. Ai ai cũng tin vào cái đồ giả tạo này cả.