"Tôi không muốn để mẹ đi." Thủy An Lạc kéo cánh tay Long Man Ngân lại, lúc này cô như con nhím đang xù lông mà nhìn chằm chằm vào Lạc Vân. Sau đó cô ngoảnh lại nhìn Long Man Ngân, tỏ ra đáng thương nói: "Mẹ, trông ông ta cũng chỉ xấp xỉ tuổi Sở Ninh Dực thôi, trông chẳng đáng tin chút nào hết."
Sở Ninh Dực nằm im cũng trúng đạn, không nhịn được mắng mỏ Thủy An Lạc một trận trong lòng. Người đàn ông năm mươi tuổi này sao lại xấp xỉ với anh được, chẳng qua trông mặt ông ta trẻ thôi.
Quả thật, trên giới thương trường tuổi tác của Lạc Vân cũng chẳng phải là bí mật gì, thậm chí ông ta còn lớn hơn Thủy Mặc Vân vài tuổi.
Lạc Vân đen mặt nhìn Thủy An Lạc, nhưng trong lòng vẫn đang nhủ thầm đây là con gái của Long Man Ngân, ông không được nổi giận. Nếu không chỉ sợ ông đã sớm bẻ gãy cổ của Thủy An Lạc luôn rồi.
"Lạc Lạc, chẳng phải con nói ủng hộ mẹ tìm mùa xuân thứ hai sao?" Long Man Ngân có chút buồn cười nhìn đứa con gái bướng bỉnh của mình.