Khắp người Thủy An Lạc lúc này đều đau rát nên cho dù Sở Ninh Dực vừa mới giúp cô đi chẳng nữa thì hiện tại cô cũng chẳng muốn chủ động nói chuyện với anh chút nào. Ban nãy vì căng thẳng quá nên cô không cảm thấy gì, nhưng giờ từ cổ cho tới xương quai xanh, cả mặt nữa đều đau như lửa đốt, ngay cả phần đùi cũng bị anh bóp đến phát đau. Cô cẩn thận đặt Tiểu Bảo Bối xuống giường, nhóc con đá đá cái chân rồi lại ngủ tiếp giấc ngủ của mình.
Thủy An Lạc bỏ cái áo khoác trên vai mình xuống nhìn chỗ xương quai xanh bị cắn đến chảy cả máu, cô cau mày lại rồi lấy khăn giấy đi đến phòng tắm cẩn thận lau đi, nhưng lúc ngẩng lên nhìn thấy bản thân mình trong gương thì Thủy An Lạc suýt nữa bị hù chết, chẳng trách ai trông thấy cô phản ứng đầu tiên đều ngẩn ra như vậy. Hai mắt sưng đỏ hết cả lên vì khóc, lại còn thêm dấu răng rõ rành rành trên má nữa.
Thủy An Lạc đưa tay sờ sờ mặt mình, Sở Ninh Dực muốn hủy dung cô thật đấy à.