Sở Ninh Dực nắm lấy cổ tay Thủy An Lạc, ngẩng đầu nhìn người vừa mới bước vào.
"Nếu chuyện ốm đau mà có thể khống chế được thì còn cần đến bác sĩ để làm gì?" Sở Ninh Dực hời hợt nói.
Thủy An Lạc cúi đầu rũ mắt nhưng thực ra là đang nhìn Sở Ninh Dực. Tuy vừa mới bị anh bắt nạt nhưng khi có người khác thì Sở Ninh Dực luôn đứng về phía cô, bảo vệ cho cô. Nếu vậy thì chuyện vừa rồi cô cứ cho qua đi là được rồi.
Hà Tiêu Nhiên nhíu màu: "Sở Ninh Dực, con đừng có cả ngày chỉ biết chăm chăm bảo vệ nó như thế, ý mẹ nói là nó chăm sóc thằng bé không tốt."
Thủy An Lạc vỗ vỗ nhẹ con trai, lúc này Tiểu Bảo Bối đã ngừng khóc, cái tay nhỏ cứ lần mò sờ vào ngực Thủy An Lạc, miệng nhỏ chép chép, xem ra là đói bụng rồi.
"Phu nhân, là do tôi chăm sóc tiểu thiếu gia không tốt, Thủy tiểu thư tận tình lắm ạ." Thím Vu vội vàng nói.