Mặc Lộ Túc đưa Thủy An Lạc đến dưới nhà, thấy Thủy An Lạc vẫn đang ủ rũ cúi đầu ngồi trên ghế phụ vuốt ve chú cún kia thì dịu dàng nói: "Nếu em lo thì anh đưa em qua đó xem thế nào nhé?"
Thủy An Lạc lắc đầu rồi nở một nụ cười gượng: "Không cần đâu, dù sao ông ấy cũng chẳng muốn gặp em." Thủy An Lạc đáp lại rồi mở cửa xuống xe, "cảm ơn anh đã đưa em về, em lên trước nhé."
Mặc Lộ Túc dõi mắt theo bóng lưng Thủy An Lạc, nụ cười trên mặt cũng biến mất dần, sau đó anh khởi động xe rời khỏi nơi này.
Thủy An Lạc ôm chú cún Sa Bì về nhà, có điều vừa bước vào đến cửa đã bị thím Vu chặn lại.
"Ôi bà cô của tôi ơi, sao lại ôm chó về nhà thế này, không tốt cho trẻ con đâu." Thím Vu nói rồi không hề khách khí đẩy cả người lẫn chó ra ngoài.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cún con. Cún con cũng ngẩng đầu nhìn cô, cặp mắt to tròn rưng rưng, nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng.
"Thím Vu, sao lại không nuôi được ạ?" Thủy An Lạc tủi thân nói.