Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Ninh Tịch vội vàng chạy ra mở cửa.
Thấy Lục Đình Kiêu vẫn đứng yên ở cửa, cô vươn tay ra kéo anh vào: "Em còn có thể ăn anh được nữa đấy?"
Trên mặt Lục Đình Kiêu hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Anh đâu có sợ cô, anh đang sợ chính mình thôi.
"Em đang làm gì thế?"
Thấy cô muộn thế rồi vẫn chưa ngủ, trên giường còn bật laptop, Lục Đình Kiêu không khỏi nhíu mày.
Ninh Tịch gãi đầu, đi tới bên giường ngồi xuống, lại ôm laptop lên: "Xảy ra chút chuyện nhưng cũng không quá đáng lo."
Lục Đình Kiêu hơi thay đổi sắc mặt, anh sải bước đi tới.
Nhìn qua đại khái anh cũng hiểu rõ được tình hình, sau đó liền rút điện thoại ra.
Ninh Tịch kịp thời phát hiện, cô nhanh tay đè tay anh lại: "Anh làm gì thế?"
"Gọi điện cho Hồ Hồng Đạt."