Hoắc Phong cũng dần dần bình tĩnh lại, mắt thấy tất cả các tướng sĩ mười tám bàn đều mắt trông mong nhìn mình, lại nghĩ đến lúc trước Tô Hồng kia một bộ khách khí đến cực điểm.
Mà Hoắc thiếu soái vẫn luôn không nói gì, đột nhiên mở miệng:
"Bên trong ít người, có việc gì đi vào nói cũng được."
Tô Hồng ngẩn ra, chỉ thấy người kia lấy mũ thiếu soái xuống bưng một ly rượu, vẻ mặt lãnh đạm.
Mái tóc ngắn màu đen phủ trước mắt anh, che đi ánh mắt.
Hoắc Phong được con trai nhắc nhở, ánh mắt dần dần trầm xuống, thấp giọng nói:
"Được."
Tô Hồng nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được cắn cắn môi.
Môi đỏ như máu, hồn xiêu phách lạc, Hoắc Tàng nhìn đôi mắt kia giống như thiếu niên ngây thơ, bình tĩnh dời ánh mắt đi.
Anh nhìn thấy trong sân lại có rất nhiều anh em, đều sững sờ nhìn ông chủ Tô xinh đẹp như ngọc kia, ánh mắt không khỏi lạnh đi vài phần.