Tiểu Trần một mực cung kính đứng ở ngoài cửa, trơ mắt nhìn Tô tiên sinh cơ hồ bị ông chủ của mình kéo vào trong phòng, còn mình rất tri kỉ đóng cửa lại.
Hắn nhớ trước khi đi lão đại đã nói với hắn, không có chuyện gì, đưa họ đến nơi liền trở về đi.
Xem tình hình trước mắt thì….
"Được rồi, tôi về trước đây!"
Tiểu Trần vui sướng hài lòng xoay người đi.
Ở một đầu khác, Tô Hồng bị bắt vào trong nhà mình khuôn mặt đầy sợ hãi:
"Lục Thanh Y! Anh là người của công chúng! Không thể thô lỗ như vậy!
Tôi tuy rằng có tiền, thế nhưng anh không thể bạo lực với tôi như vậy….Tôi sẽ không khai ra mật mã thẻ ngân hàng của mình đâu!"
Lục Thanh Y không thể nhịn được nữa, đem Tô Hồng đặt trên ghế salon mềm mại, chống đỡ giữa hai chân Tô Hồng để hắn không dám manh động, cất tiếng gầm nhẹ:
"Cậu không có não sao hả!
Trừng Lam kia là loại địa phương cậu có thể đi à!
Đám người Lam Dã Trì kia, là người cậu có thể trêu chọc sao!?"