Lạc Tàng Hoa cho rằng Tô Hồng cũng chán ghét hắn.
Như vậy lại vừa vặn, ham muốn trong lòng hắn chỉ có quyền thế mà hoàng thất đang nắm giữ trong tay, vì vậy cũng không nên có quá nhiều dây dưa với vị hoàng tử nhỏ ấy.
Nếu thật sự có nảy sinh loại tình cảm mong manh kia, thì cũng chỉ là vui đùa một chút, dù sao cả hai cũng không mong muốn có quá nhiều tiếp xúc, không phải sao?
Nhưng mà hôm nay, nhìn thấy trong mắt Tô Hồng lóe lên một tia bi thương khiến cho hắn phải âm thầm trố mắt.
Lạc Tàng Hoa im lặng một lúc, xoay người nói: "Nếu hai vị điện hạ đã yêu cầu vậy thì xin mời."
Trực giác của Kiều Tu Á cảm nhận được Nguyên soái dường như có chút không ổn, âm thầm tự trách bản thân, vốn không nên cho rằng loại chuyện ngoài chiến sự như thế này có thể tùy tiện mang ra nói.
Hắn thật sự cảm thấy Nguyên soái rất kỳ lạ...
Nhưng lại không thể nghĩ được kì lạ ở điểm nào!