Một giờ.
Tô Hồng hai chân run rẩy địa bị ôm ra, mặc quần áo.
[Hệ thống: Này. . . . . . thể chất này cũng quá thần kỳ…]
[Tô Hồng: . . . . . . Coi như là tôi đang chơi hắn ta được không? Nể mặt một chút được không?]
Tô Hồng vô cùng nhục nhã treo lên người của Lạc Tàng Hoa, dáng vẻ giống như đang bị một người đàn ông cặn bã làm nhục nhưng lại không thể không hùa theo hắn ta.
Nhưng trên thực tế, lúc nãy, trong lúc hoan ái, cậu đã cẩn thận ngửi mùi trên người của Lạc Tàng Hoa.
Không có mùi tin tức khác.
Cho nên lúc trước Lạc Tàng Hoa và Lâm Khôn cũng không có bất cứ tiến triển nào.
Cho nên bi phẫn và nhục nhã lúc này chính là đang giả vờ.
Trong lòng Tô Hồng nhẹ nhõm.
"Anh... cuối cùng phải nhục nhã tôi bao nhiêu lần nữa?"
Tô Hồng cúi đầu, để mặc cho Lạc Tàng Hoa ôm cậu, đi trong hành lang u tối, xuyên qua từng tòa nhà.
Lạc Tàng Hoa sống lưng thẳng tắp, khóe môi khẽ mỉm cười.