Một bộ quan tài, được đặt giữa trấn hồn trận, xung quanh là bốn cây khô liễu trấn giữ, chung quanh từng trận âm phong, mặc dù bên ngoài khu rừng này trời trong mây trôi, nhưng bên trong bãi tha ma này vẫn không thấy mặt trời như cũ.
Cũng chỉ có dạng này, mới có thể trở thành nơi thống lĩnh của Cưu Nhược, và là nơi quỷ vật sống sung sướng nhất.
Người có lãnh địa của người, quỷ cũng có nơi của quỷ.
Duy nhất không hợp với chung quanh chính là một nam tử tóc bạc đang yên tĩnh ngồi thiền cạnh quan tài.
Mi mắt rũ xuống, mái tóc bạn an tĩnh xõa sau lưng, mặc dù trong rừng âm phong phơ phất, thế nhưng những cơn gió này giống như bị gì đó ngăn cản, từ đầu đến cúi không hề chạm được vào thân thể hắn.
"Từng tên phế vật, hắn ta đã ngồi yên trong bãi tha ma, mà cách ngươi còn không làm tan ra được ý thức của hắn ta?"
Cưu Nhược trốn phía sau cái cậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giáo huấn nhóm quỷ tử đã tu luyện thành hình của nàng.