Trong mắt Trần Yết, hắn ta nhìn thấy Liễu Phùng Xuân giống như vui đến phát khóc, lại cảm thấy lạ lẫm vô cùng.
Chỉ có vết máu trên mu bàn tay là ấm đến nóng lên.
…..
"Công tử! Ngươi đừng chết! Ta đưa ngươi đến hầm ngầm!"
Hi nhi chính là một loli, thế mà lại ôm một nam nhân cao bảy thước như Tô Hồng chạy bước lớn, người bên ngoài nhìn vào nhất định sẽ giật nảy cả mình.
Nhưng Tô Hồng không có chút gánh nặng tâm lý nào, bởi vì nhục thể của hắn đã bị pháp bảo của Phật gia ăn mòn, suy yếu vô cùng, cả người đã sắp biến thành một sợi u hồn.
Hi nhi… Lại là Sơn Thần của ngọn núi này.
"Hi nhi, chậm một chút… Ta sắp bị ngươi làm chi tiêu tán rồi."
Tô Hồng bất đắc dĩ cười cười, còn chưa tới hầm ngầm, mà đã gần như trong suốt.
Khi Hi nhi nhìn thấy, lập tức hoảng hốt không thôi, nhanh chóng đặt Tô Hồng xuống mặt đất ——- Tô Hồng là quỷ vật, đất là âm, kề sát đất có thể khiến hắn khôi phục.